Nói về khía cạnh thỏa mãn cá nhân thì anh càng được nhiều, anh sẽ càng thấy hạnh phúc. Chính vì vậy mà còn rất ít chỗ để chia sẻ với người khác và con người ta đi đến chỗ giành giật với nhau không thương tiếc để có được phần của mình.
Ta có một niềm tin cố hữu rằng đời là một khu đất hoang mọc đầy bụi rậm nơi chỉ có người mạnh nhất mới phát đạt nổi, và những ai thắng cuộc trong trò chơi này sẽ được vỗ tay tán thưởng. Thế còn người khác thì sao? Khỏi phải nghi ngờ vì sao trên đời lại có lắm lòng thù hận, tham lam, ghen ghét đố kị, tham nhũng, đầu cơ tích trữ, thao túng, nghiện ngập, xung đột mâu thuẫn và đau khổ đến thế!
Thế nhưng ta lại cứ tiếp tục lờ đi mối liên hệ giữa triết lí về ‘nhiều hơn nữa’ với những đau khổ, lạm dụng và suy sụp với những cấp độ chưa từng thấy đang diễn ra rộng khắp trong các mối quan hệ giữa con người với con người.
Có những người cho rằng vì ta có điện thoại nên giờ đây dễ dàng trao đổi liên lạc thông tin với nhiều người ở nhiều nước hơn trước đây. Nhưng thông tin về cái gì? Những biểu tượng điện tử ư? Những túi dữ liệu ư? Những thông tin nguội ư? Đó có thực sự là giao tiếp hay không: có mang được hơi ấm con người trong đó hay không?
Không phải là ngày nào cũng làm như vậy, mà là một chủ đề để thường xuyên trở lại và khám phá. Các con em của chúng ta sẽ nói gì với chúng ta? Và liệu ta có đủ kiên nhẫn và tin tưởng để lắng nghe và học hỏi từ chúng hay không?
Thay vì áp đặt cho chúng những niềm tin và định nghĩa mang tính kế thừa, liệu ta có đủ khiêm nhường để khích lệ và khơi mở những thảo luận của chúng và lắng nghe những gì chúng nói hay không? Hay là theo trực giác ta biết rõ rằng chúng sáng suốt hơn ta và vì thế chúng sẽ thách thức những thói quen dễ chịu của ta? Liệu ta có sợ hãi nếu như sự thông tuệ của chúng định nghĩa thành công nghĩa là sống giản dị hơn, ân cần hơn, chu đáo hơn, quan tâm và chăm sóc hơn không? Liệu ta có thấy được truyền cảm hứng hơn khi chúng định nghĩa thành công, không phải là thái độ tích lũy và sở hữu vật chất, mà là một thái độ sống dâng tặng và với một cách tiếp cận mang tính nhân văn hơn dựa trên các giá trị như tôn trọng, yêu thương, phục vụ, cũng như liêm chính, thật thà và trung hậu không?
Đây chính là những biểu hiện sâu sắc và ý nghĩa nhất về thành công. Nếu đúng là như vậy, nghĩa là nếu niềm hạnh phúc và cảm giác mãn nguyện của ta phụ thuộc vào của cải sở hữu, những mối quan hệ đặc ân đặc quyền, hay địa vị xã hội, thì chúng sẽ biến mất khi những điều kiện đó biến mất. Mà ta thì đang sống trong một thế giới nơi mọi thứ đều có thể thay đổi ngay sáng ngày mai.
Điều này xảy ra với rất nhiều người. Cuộc sống của ta về bản chất là sự hòa trộn giữa chiến thắng và thất bại, giữa được và mất: địa vị ngày một bất ổn trong bối cảnh nền kinh tế khôn lường và biến động.
Ở cấp độ cảm xúc, con người xuất hiện trong đời ta nhưng một ngày kia lại đi đường của họ. Ở cấp độ tinh thần, những niềm tin, quan niệm và những điều đoan chắc mà ta đã xây dựng và nuôi dưỡng gần như suốt cả cuộc đời có thể bị những kinh nghiệm và khám phá mới đặt nghi vấn. Vậy còn thành công thì sao?